Free

Truy Tìm Người Hùng

Text
From the series: Chiếc Nhẫn Phù Thủy #1
Mark as finished
Font:Smaller АаLarger Aa

Có tiếng thở hổn hển trong đội ngũ Legion, và tất cả đều nín lặng. Thor không hiểu điều đó nghĩa là gì, nhưng cậu biết rằng dù là gì đi chăng nữa thì đấy cũng không phải là điều tốt lành dành cho cậu.

"Anh không thể gửi cậu ấy đến Canyon được!" Reece phản đối. "Cậu ấy là người mới. Cậu ấy sẽ bị thương."

"Ta sẽ làm bất cứ điều gì ta muốn, chàng trai ạ" Kolk nhăn mặt nhìn Reece. "Cha cậu chẳng có ở đây để che chở cho cậu, hoặc cho cậu ta đâu. Ta điều hành đội ngũ Legion này. Nên cậu hãy xem chừng lời nói của mình—cậu là người của hoàng tộc cũng không có nghĩa là cậu có quyền nói những câu quá giới hạn."

"Tốt thôi," Reece trả lời. "Vậy thì tôi sẽ đi cùng cậu ấy!"

"Tôi cũng vậy!" O'Connor bẽn lẽn bước về phía trước.

Kolk nhìn kĩ bọn họ, chầm chậm lắc đầu.

"Lũ ngốc. Là các ngươi chọn đấy nhé. Hãy đi cùng nó đi, nếu các ngươi đã thích như vậy."

Kolk quay lại nhìn Elden. "Ðừng nghĩ ngươi thoát dễ dàng như vậy" anh ta nói với hắn. "Ngươi khơi mào chuyện này. Ngươi cũng phải trả giá. Ngươi sẽ cùng bọn chúng đi tuần đêm nay."

"Nhưng thưa chỉ huy, anh không thể đưa tôi đến Canyon!" Elden phản đối, đôi mắt mở to vì sợ hãi. Ðây là lần đầu tiên Thor thấy hắn ta sợ hãi.

Kolk bước lên một bước, lại gần Elden, chắp tay lên hông. "Sao tao lại không thể?", Anh ta nói. "Tao không những có thể đưa mày tới đó, mà còn có thể đưa mày ra khỏi đội quân Legion, và gửi mày đến nơi xa xôi nhất vương quốc nếu mày tiếp tục cãi lời tao."

Elden nhìn đi chỗ khác, bối rối đến mức không thể trả lời.

"Còn ai muốn tham gia cùng bọn chúng không?" Kolk hét to.

Những đứa khác, lớn xác hơn, nhiều tuổi hơn và khỏe mạnh hơn, tất cả quay mặt đi vì sợ hãi. Thor nuốt nước bọt khi nhìn những khuôn mặt lo lắng xung quanh, và tự hỏi Canyon kinh khủng đến mức nào.

CHƯƠNG MƯỜI NĂM

Thor đi dọc theo con đường đất đã bị chà đạp lên nhiều lần, hai bên là Reece, O'Connor, và Elden. Bốn người họ còn chưa kịp nói lời nào với nhau kể từ khi họ rời đi, có lẽ họ vẫn còn bị sốc. Thor nhìn qua Reece và O'Connor với một cảm giác biết ơn mà cậu chưa bao giờ biết đến trước đây. Cậu không dám tin họ lại tự hành xác bản thân để tham gia cùng cậu như thế này. Cậu cảm thấy mình đã tìm được những người bạn thật sự, họ giống như những người anh em hơn. Cậu vẫn chưa biết những gì đang chờ đợi mình ở hẻm núi tử địa Canyon, nhưng dù phải đối mặt với bất cứ điều gì, cậu cũng thấy hạnh phúc khi có họ ở bên mình.

Eden, cậu cố gắng không nhìn cậu ta. Cậu có thể thấy cậu ta đang lấy chân đá những hòn sỏi nhỏ, với cơn giận dữ cháy âm ỉ, có thể thấy cậu ta khó chịu và buồn bực như thế nào khi phải ở đây, tuần tra cùng họ. Nhưng Thor không cảm thấy cậu ta đáng thương chút nào. Như Kolk đã nói, cậu ta khởi xướng mọi thứ. Cậu ta xứng đáng bị như vậy.

Bốn người họ, một nhóm khốn khổ, bắt đầu xuống con đường, đi theo hướng đã định. Họ đã đi bộ hàng giờ, bây giờ đã là cuối chiều, và Thor cảm thấy chân mình rã rời. Cậu cũng đã đói. Cậu chỉ được phát một bát nhỏ lúa mạch hầm cho bữa trưa và hy vọng rằng sẽ có đồ ăn ở những nơi họ đi qua.

Tuy nhiên, có điều mà cậu còn lo lắng hơn. Cậu nhìn xuống chiếc áo giáp mới, và biết nó sẽ chẳng được phát cho mình nếu không có một lý do quan trọng. Trước khi rời đi, bốn người họ đã được phát cho một chiếc áo giáp dành cho quân cận vệ mới: áo giáp lưới mắt xích bên trong có lớp da. Kèm theo đó là thanh kiếm ngắn làm bằng thứ kim loại chưa được tinh chế, không phải là chất liệu thép đặc biệt dùng để rèn kiếm cho các hiệp sĩ. Nhưng có còn hơn không, sẽ an tâm hơn khi có vũ khí đeo bên mình, thêm nữa, tất nhiên là cái ná bắn đá, cậu vẫn thường mang theo. Mặc dù cậu biết rằng nếu họ đối mặt với những rắc rối thực sự tối nay thì những vũ khí và áo giáp họ được phát cho là chưa đủ. Cậu mong ước có được những loại vũ khí và áo giáp thượng hạng đang có trong đội quân Legion: những thanh kiếm dài và vừa với thứ kim loại tốt nhất, giáo ngắn, những quả chùy, dao găm, kích. Nhưng những thứ này thuộc về những người tiếng tăm và có thanh danh, từ những gia đình có tiếng, những người có đủ khả năng để sở hữu những thứ đó. Nó không dành cho Thor, con trai người chăn cừu nghèo khó.

Khi họ hành quân xuống con đường dài bất tận thì hoàng hôn đã bắt đầu buông, xa dần cổng chào của Kinh thành, hướng về nơi chia cắt xa xôi của hẻm núi tử địa Canyon, Thor không ngừng cảm thấy tất cả là do lỗi của cậu. Vì lý do nào đó, một vài người trong số các thành viên đội quân Legion căm ghét cậu. Như thế họ phẫn nộ vì sự hiện diện của cậu. Ðiều đó thật vô lý. Nó làm tâm trạng cậu nặng trĩu. Trong cuộc đời mình cậu chẳng mong muốn gì hơn là tham gia cùng họ. Bây giờ ước muốn ấy đang tan vỡ bởi cách họ đối xử với cậu; cậu sẽ không bao giờ được chấp nhận bởi những người cùng trong đội quân với mình?

Bây giờ, trên hết mọi thứ, cậu bị bắt hành quân thật xa để thực hiện nhiệm vụ tại hẻm núi tử địa Canyon. Ðiều đó thật bất công. Cậu không phải là người khơi mào cuộc ẩu đả, và khi cậu sử dụng nguồn sức mạnh của mình, dù nó là gì, thì cậu không hề chủ định. Cậu vẫn không hiểu thứ năng lượng ấy. Không hiểu chúng xuất phát từ đâu, và làm như thế nào để cậu có thể triệu hồi chúng, hoặc làm thế nào để chúng biến mất. Cậu nhẽ ra không đáng bị trừng phạt vì điều đó.

Thor không biết nhiệm vụ tại Canyon có ý nghĩa như thế nào, nhưng từ thái độ của những người khác, rõ ràng, nó không hề được mong đợi chút nào. Cậu băn khoăn liệu mình bị đẩy đi như này có phải để bị tiêu diệt hay không, nếu họ dùng cách này để ép buộc cậu rời khỏi đội quân Legion. Cậu quyết không bao giờ từ bỏ.

“Còn bao xa nữa thì có thể tới hẻm núi Canyon?” O’Conor hỏi, phá tan không khí tĩnh lặng.

“Không còn xa nữa,” Elden trả lời. “Chúng ta sẽ không rơi vào tình trạng thảm thương như này nếu không phải vì thằng Thor.”

“Chính cậu mới là người gây chiến, còn không nhớ à?” Reece ngắt lời.

“Nhưng tôi chiến đấu đàng hoàng, không như nó,” Elden phản đối.”Ngoài ra, nó xứng đáng bị đối xử như vậy.”

“Tại sao?” Thor hỏi, muốn biết câu trả lời đang đốt cháy tâm can cậu.

“Tại sao tôi xứng đáng bị như vậy?”

“Bởi vì, đối với chúng tao mày không thuộc về nơi này. Mày có vị trí ở đội quân Legion một cách không minh bạch. Không như cách chúng tao được chọn lựa. Mày đã làm trò khỉ của mày, cố chiến đấu để được vào.”

“Nhưng đó không phải là nghĩa vụ của chiến binh Legion sao? Chiến đấu?” Reece trả lời “Tôi cho rằng Thor xứng đáng có vị trí của mình hơn ai hết trong số chúng ta. Chúng ta đơn thuần là được nhận vào. Còn cậu ta phải nỗ lực và chiến đấu để đạt được những thứ không được dành cho cậu ta.”

Elden nhún vai, có vẻ không mấy ấn tượng.

“Quy định là quy định. Nó không được chọn. Nó không nên ở gần chúng ta. Ðó là lý do tại sao tao cho nó ăn đòn.”

“Ðược, cậu sẽ không thể đẩy tôi đi được đâu,” Thor đáp trả, giọng run rẩy, cậu sẽ chịu đựng được tất cả.

“Chúng tao sẽ chống mắt lên xem mày sẽ ra sao,” Elden lẩm bẩm không rõ tiếng.

“Vậy đó là tất cả những gì mày nghĩ sao?” O’Connor hỏi.

Elden không nói thêm tiếng lần nào nữa, lầm lũi bước đi. Thor cảm thấy lòng quặn thắt. Cậu cảm thấy chua xót khi có quá nhiều kẻ thù ghét, mặc dù cậu không hiểu nổi tại sao. Cậu không thích cảm giác này chút nào.

“Ðừng chú ý đến cậu ta,” Reece nói với Thor, đủ lớn để người khác nghe thấy.

“Cậu không làm gì sai. Họ phái cậu đến Canyon làm nhiệm vụ bởi vì họ thấy sức mạnh tiềm ẩn nơi cậu. Họ muốn cậu cứng cáp nếu không họ sẽ chẳng bận tâm làm gì. Cậu ở trong tầm ngắm của họ bởi vị cha tớ quan tâm đặc biệt đến cậu. Chỉ có vậy thôi.”

“Nhưng nhiệm vụ ở Canyon là gì vậy?” cậu hỏi

Reece hắng giọng, trông có vẻ lo lắng.

“Chính tớ cũng chưa bao giờ đến đó. Nhưng tớ được kể lại. Từ những đứa lớn tuổi hơn, và từ các anh mình. Ðó là nhiệm vụ đi tuần tra. Nhưng ở phía bên kia của hẻm Canyon.”

“Phía bên kia?” O’Connor hỏi, giọng đầy sợ hãi.

“Ý cậu nói là ‘phía bên kia’?” Thor hỏi, không hiểu lắm.

Reece dò xét cậu.

“Cậu đã bao giờ đến hẻm núi tử địa Canyon chưa?”

Thor cảm thấy những người khác đang nhìn mình, và cậu lắc đầu, vẻ ngượng ngập.

“Mày thật biết đùa,” Elden chen ngang giọng.

“Thật vậy sao?” O’Connor nhấn giọng. “Chưa từng một lần trong đời?”

Thor lắc đầu, mặt đỏ tợn. “Cha chưa bao giờ cho chúng tớ đi đâu cả. Tớ chỉ nghe kể về nó.”

“Mày chắc chưa bao giờ ló mặt ra khỏi làng, thằng nhóc,” Elden nói. “Phải vậy không?”

Thor nhún vai, yên lặng. Ðó chẳng phải điều rõ ràng sao?

“Nó chưa kìa,” Elden thêm vào, vẻ hoài nghi. “Thật không thể tin được.”

“Im đi,” Reece nói. “Hãy để cậu ta được yên. Ðiều đó cũng chẳng làm ngươi tốt đẹp hơn cậu ta đâu.”

Elden cười nhạo Reece và đặt tay ngay vào bao kiếm, nhưng sau đó lại thả ngay ra. Rõ ràng, mặc dù lớn tuổi hơn Reece, nhưng nó không muốn chọc giận con trai Ðức vua.

“Hẻm núi tử địa Canyon là thứ duy nhất giữ cho vương quốc Nhẫn luôn an toàn,” Reece giải thích. “Nó là sự ngăn cách giữa chúng ta và các bộ tộc ở khắp nơi. Nếu những người man di của tộc Wild vượt qua được nó, tất cả chúng ta coi như tiêu đời. Toàn bộ vương quốc Nhẫn đều trông vào chúng ta, những chiến binh của Ðức vua, để bảo vệ Canyon không bị xâm nhập vào. Chúng ta đi tuần tra mọi lúc – chủ yếu ở phía bên này, và thi thoảng, ở phía bên kia. Chỉ có một cây cầu duy nhất được bắc ngang qua, có duy nhất một con đường vào hoặc ra, và những chiến binh Silver ưu tú nhất đứng canh giữ suốt ngày đêm.”

Thor đã nghe nhiều về hẻm núi tử địa Canyon, được kể những câu chuyện kinh hoàng về những thứ hắc ám lẩn khuất ở phía bên kia, đế chế hắc ám hùng mạnh luôn bủa vây Vương quốc Nhẫn, và sự đe dọa của chúng đối với cuộc sống luôn thường trực như thế nào. Ðó là lý do cậu muốn gia nhập đội quân Legion của Nhà vua: để bảo vệ gia đình và vương quốc của mình. Cậu thấy chán ghét khi nghĩ đến việc những chiến binh khác luôn phải xả thân để bảo vệ mình ở chiến trường trong khi mình thì sống an nhàn trong vòng tay bảo vệ đó. Cậu muốn phục vụ vương quốc mình, đứng lên chống lại những kẻ hắc ám. Cậu có thể cảm nhận thấy rằng sẽ chẳng có ai quả cảm hơn những người chiến binh đang đứng gác lối vào hẻm núi tử địa Canyon.

 

“Hẻm núi tử địa Canyon rộng một dặm, bao bọc toàn bộ Vương quốc Nhẫn,” Reece giải thích. “Không dễ dàng chút nào để có thể vượt qua được nó. Nhưng tất nhiên các chiến binh không chỉ canh chừng bọn man di đó. Còn có hàng triệu những sinh vật ở ngoài đó, và nếu chúng muốn xâm nhập vào, chúng sẽ bị chặn lại bởi lực lượng canh gác của chúng ta. Chúng có thể xâm nhập vào bất kỳ lúc nào nếu chúng ta không cảnh giác. Sức mạnh con người chỉ hỗ trợ thêm cho lá chắn năng lượng Canyon. Sức mạnh thực sự giữ chúng ta luôn an toàn chính là thanh Gươm.”

Thor quay sang. “Thanh Gươm?”

Reece nhìn cậu.

“Thanh gươm Ðịnh mệnh. Cậu đã biết về truyền thuyết đó chưa?”

“Những thằng quê mùa như nó chắc chưa bao giờ nghe về điều đó,” giọng Elden vang lên

“Dĩ nhiên tôi biết điều đó,” Thor ngắt lời, bảo vệ suy nghĩ của mình. Không những cậu biết điều này, mà cậu còn luôn suy ngẫm về truyền thuyết đó. Cậu ước muốn được nhìn thấy nó. Thanh gươm Ðịnh mệnh chỉ xuất hiện trong những cậu truyện kể, thanh gươm vạn năng, mà năng lượng của nó có sức mạnh huyền ảo, bảo vệ Vương quốc Nhẫn chống lại những thế lực xâm lược.

“Thanh Gươm đang ở trong Cung điện Ðức vua đó hả?”

Reece gật đầu.

“Nó đã tồn tại cùng các thành viên trong hoàng tộc qua nhiều thế hệ. Nếu thiếu nó, Vương quốc Nhẫn sẽ không còn gì. Tất cả sẽ bị tàn phá.”

“Nếu chúng ta được bảo vệ như vậy tại sao còn phải mất công đi tuần tra hẻm núi tử địa Canyon làm gì?” Thor hỏi.

“Thanh gươm chỉ ngăn chặn được những mối đe dọa lớn,” Reece giải thích. “Những sinh vật hắc ám có thể luôn nén lút ở đâu đó. Ðó là vì sao chúng ta cần những người canh giữ. Một con quái thú có thể vượt qua hẻm núi Canyon, hoặc thậm chí một nhóm nhỏ trong số chúng, có thể liều lĩnh vượt qua cây cầu hoặc chúng có thể leo xuống tận cùng phía dưới hẻm núi tử địa Canyon, và trèo lên vách để đột nhập vào. Nhiệm vụ của chúng ta là phải canh chừng chúng. Thậm chí chỉ một con thôi cũng gây ra rất nhiều thương vong. Năm trước, Một con quái thú đã xâm nhập vào được và giết hại dã man nửa số trẻ em trong một ngôi làng trước khi bị bắt. Thanh gươm làm được rất nhiều việc, nhưng chúng ta cũng là một phần không thể thiếu.

Thor đã hiểu tất cả, cậu tự hỏi. Hẻm tự địa Canyon bao la như vậy, nhiệm vụ của họ thật quan trọng, cậu không thể tin được là cậu cũng góp phần cho mục đích cao cả này.

“Nhưng thậm chí khi biết được tất cả những điều này, tớ cũng không thể lý giải được một cách đầy đủ,” Reece nói. “Còn có nhiều điều bí ẩn về Canyon hơn thế.” Cậu ta yên lặng.

Thor nhìn cậu ta và cảm nhận thấy điều gì đó giống như là sợ hãi và tư lự trong ánh mắt.

“Tớ phải giải thích như nào bây giờ nhỉ?” Reece nói, cố lựa từ ngữ chuẩn xác nhất. Cậu ta hắng giọng.

“Hẻm núi tử địa Canyon rộng lớn hơn nhiều so với những gì chúng ta nghĩ. Canyon là…”

“Canyon là nơi dành cho những người đàn ông,” một giọng nói vang lên.

Tất cả quay về phía phát ra giọng nói và tiếng vó ngựa.

Thor mở to mắt. Ðang chạy nước kiệu đến bên họ, người chiến binh trong bộ áo giáp kín người, với những thứ vũ khí dài sáng loáng treo ở bên thân con chiến mã dị thường của anh ta, là Erec. Anh ta nhìn xuống mỉm cười với bọn họ, mắt nhìn Thor không dời.

Thor nhìn lên sửng sốt.

“Ðó là nơi sẽ rèn luyện các cậu thành một người đàn ông,” Erec thêm vào, “nếu các cậu vẫn chưa thực sự như vậy.”

Thor đã không gặp Erec từ cuộc thi cưới ngưỡi đấu thương, và cảm thấy rất nhẹ nhõm khi thấy sự hiện diện của anh, nhẹ nhõm khi có một hiệp sĩ thực sự ở đây với họ khi họ đi về phía Canyon—không ai khác, chính là Erec. Thor thấy bất khả chiến bại khi có anh, và lòng thầm cầu mong anh sẽ đi cùng với bọn họ.

"Anh đang làm gì ở nơi này vậy?" Thor hỏi. "Có phải anh đang đi cùng chúng em không?" cậu hỏi, hy vọng giọng cậu không để lộ sự háo hức quá mức.

Erec ngả người ra sau rồi cười.

“Ðừng quá lo lắng, chàng trai trẻ,” anh ta nói. “Ta sẽ đi cùng các cậu.”

“Thật vậy chứ?” Reece hỏi.

“Ðó là truyền thống của các hiệp sĩ Silver, luôn đi cùng các thành viên Legion khi họ lần đầu đi tuần tra. Ta cũng không ngoại lệ.”

Erec quay sang và nhìn vào Thor.

“Dẫu sao thì ngày hôm qua cậu đã giúp ta.”

Thor cảm thấy trái tim mình ấp ám, thấy phấn chấn khi có sự hiện diện của Erec. Cậu hướng mắt về phía những người bạn mình. Cậu ở đây, được hộ tống bởi hiệp sĩ vĩ đại nhất của vương quốc, khi họ hướng về phía hẻm núi tử địa Canyon. Hầu như nỗi sợ của cậu đã trôi xa.

“Tất nhiên, ta sẽ không ra ngoài tuần tra cùng các cậu,” Erec thêm vào, “Nhưng ta sẽ đưa các cậu qua cầu, và tới trại của mình. Sau đó nhiệm vụ của các cậu là đi khám phá, tuần tra, tự lực từ đó.”

“Ðó là niềm vinh dự lớn lao, thưa anh,” Reece nói.

“Cám ơn anh rất nhiều,” O’Connor và Elden đồng thanh lên tiếng

Erec cúi xuống nhìn Thor, mỉm cười.

“Rốt cuộc, cậu sẽ là cận vệ thứ nhất của ta, ta không để cậu hi sinh được.”

“Thứ nhất?” Thor hỏi, trái tim như muốn nổ tung

“Feithgold đã bị gãy chân trong cuộc cưỡi ngựa đấu thương. Cậu ta sẽ phải đi chữa trị tối thiểu mất tám tuần. Cậu bây giờ là cận vệ thứ nhất của ta. Và quá trình huấn luyện của chúng ta sẽ bắt đầu ngay, sẵn sàng chứ?”

“Dạ, tất nhiên rồi, thưa chỉ huy,” Thor đáp lời.

Tâm trí của Thor đang bay bổng. Lần đầu tiên trong quãng thời gian vừa rồi, cậu cảm thấy như thể vận may cuối cùng cũng đến với vậu. Bây giờ cậu là cận vệ thứ nhất của chiến binh vĩ đại nhất. Cậu cảm thấy mình có một bước nhảy vọt so với tất cả những người bạn của mình.

Năm người họ tiếp tục đi, hướng về phía tây cho tới khi mặt trời lặn, Erec cưỡi ngựa chầm chậm phía sau lưng họ.

“Chắc anh đã đến Canyon rồi, thưa chỉ huy?” Thor hỏi.

“Nhiều lần rồi,” Erec đáp lại. “Cuộc tuần tra lần đầu của ta diễn ra khi ta bằng tuổi các cậu.”

“Làm cách nào anh tìm thấy nó?” Reece hỏi.

Bốn cậu bé quay lại và nhìn Erec chăm chú, lòng đầy hứng khởi. Erec im lặng cưỡi ngựa một lúc, nhìn về phía trước mặt, bắt đầu mở lời.

“Lần đầu tiên của ta là một trải nghiệm thật khó quên. Thật khó để giải thích. Ðó là một nơi tuyệt đẹp, đầy mê hoặc, nhưng cũng rất lạ lẫm và huyền bí. Ở phía bên kia là những nguy hiểm không thể lường trước được. Cây cầu bắc qua dài và dốc. Có rất nhiều người của ta đi tuần tra—nhưng lúc nào cũng vậy, các cậu cảm thấy mình cô độc. Nó vốn dĩ là vậy. Nó nuốt những chàng trai sắp trưởng thành trong cái bóng của nó. Những chiến binh của chúng ta đã tuần tra nó hàng trăm năm rồi. Nó là nghi lễ của chuyến đi. Các cậu sẽ không hiểu hết được nguy hiểm và không thể trở thành hiệp sĩ nếu thiếu cuộc tuần tra ở nơi này.

Vừa nói dứt lời, anh ấy lại trở về với sự im lặng. Bốn cậu bé nhìn nhau, lòng cảm thấy nôn nao.

“Sẽ có cuộc giao tranh phía bên kia dành cho chúng ta không, thưa chỉ huy?” Thor hỏi.

Erec nhún vai.

“Ðiều gì cũng có thể xảy ra, khi chúng ta gặp phải tộc người Wild. Chắc không có đâu. Nhưng cũng không loại trừ điều đó.”

Erec cúi xuống nhìn Thor.

“Em có muốn trở thành cận vệ xuất sắc nhất, và một ngày, thành một chiến binh vĩ đại nhất không?” anh hỏi, nhìn trực diện vào Thor

Trái tim Thor đập nhanh hơn.

“Chắc chắn rồi, thưa chỉ huy, hơn bất cứ điều gì.”

“Vậy sẽ có rất nhiều thứ em phải học,” Eric nói. “Sức mạnh thôi thì chưa đủ; sự nhanh nhẹn thôi cũng chưa đủ, là một người chiến đấu giỏi nhất cũng vậy. Có những thứ khác nữa, quan trọng hơn mọi thứ.”

Erec lại rơi vào im lặng, và Thor không thể đợi lâu hơn nữa.

“Là gì vậy, thư chỉ huy?” Thor hỏi. “Ðiều gì mới là quan trọng nhất?”

“Em phải có một tinh thần sáng suốt,” Erec đáp lại. “Không bao giờ được sợ hãi. Em phải đi vào những khu rừng tối tăm nhất, tham gia vào những trận chiến ác liệt nhất, bằng một tinh thần hoàn toàn trầm tĩnh. Lúc nào em cũng phải thể hiện tinh thần thư thái, bất kỳ khi nào và nơi nào em đến. Ðừng bao giờ tỏ ra sợ hãi, luôn đề phòng, không bao giờ chủ quan, và cần phải chăm chỉ. Ðừng bao giờ mong đợi một điều xa xỉ rằng người khác bảo vệ mình. Em không phải là một thường dân nữa. Em giờ đây là người của Ðức vua. Những phẩm chất vĩ đại nhất của người chiến binh là lòng cam đảm và sự điềm tĩnh. Ðừng sợ nguy hiểm. Mong đợi. Nhưng đừng tìm kiếm.

“Vương quốc Nhẫn chúng ta sinh sống,” Erec tiếp tục, “vương quốc của chúng ta. Nó như thể là chúng ta, cùng tất cả người dân của ta, đứng lên bảo vệ, chống lại các bộ tộc trên khắp thế gian này. Nhưng thực ra không phải như thể. Chúng ta được bảo vệ bởi hẻm núi tử địa Canyon, và bởi những sức mạnh thần bí của nó. Chúng ta sống trong một chiếc nhẫn phù thủy. Ðừng quên điều đó. Chúng ta sống và chết bởi phép thuật, chúng ta chẳng là gì cả. Chẳng có an ninh ở đây đâu, chàng trai, ở cả hai phía của hẻm núi Canyon. Sức mạnh thần bí biến mất, ,phép thuật biến mất, chúng ta sẽ chẳng còn gì.”

Họ hành quân trong yên lặng một lúc lâu, khi Thor nhớ lại những lời nói của Erec cứ luẩn quẩn trong tâm trí cậu. Cậu cảm thấy như Erec mang đến cho một cậu thông điệp bí ẩn, như thể anh ta đang kể cho cậu điều đó, Dù năng lượng trong người cậu có ra sao, phép thuật được hội tụ như thế nào, điều đó chẳng có gì phải xấu hổ cả. Ðó có thể là điều tự hào, là nguồn gốc của mọi năng lượng của vương quốc. Thor cảm thấy khá hơn nhiều. Cậu từng cảm thấy bị đưa đến Canyon là một sự trừng phạt cho việc cậu sử dụng phép thuật, và cảm thấy tội lỗi về điều đó; nhưng bây giở cậu cảm thấy năng lực của mình, dù chúng có là gì đi chăng nữa, vẫn trở thành niềm tự hào của mình.

Khi những cậu bé khác đã đi dần về phía trước, Thor và Erec tụt lại ở phía sau, Erec nhìn xuống cậu.

“Em đã tạo ra nhiều kẻ thù mạnh ở Cung điện rồi,” anh ta nói, nở nụ cười thích thú trên gương mặt.” “Kẻ thù nhiều như bạn, có vẻ vậy.”

Thor đỏ mặt, xấu hổ.

“Em không rõ, thưa chỉ huy. Em không có ý định đó.”

“Những ý định đó không tạo ra kẻ thù. Chính sự đố kỵ mới tạo ra chúng. Em phải tìm cách điều tiết nó. Ðó không nhất thiết là điều xấu. Em chính là trung tâm của sự điều tiết.”

Thor gãi đầu, cố gắng hiểu điều đó.

“Nhưng em không biết tại sao.”

Erec vẫn nhìn cậu với nụ cười.

“Chính Hoàng hậu là kẻ thì lớn nhất của em. Em phải tìm cách nào đó để làm hòa với bà.”

“Mẹ em?” Reece hỏi, quay người hỏi, “Tại sao?”

“Ðó là một câu hỏi thực sự chính bản thân ta cũng đang băn khoăn,” Erec nói.

Thor cảm thấy tâm trạng thật tồi tệ. Hoàng hậu? Kẻ thù? Cậu đã làm gì bà? Cậu không thể hiểu nổi. Cậu đâu có quan trọng đến mức bà phải chú ý đến mình? Cậu hầu như không biết những gì đang xảy ra quanh mình.

Ðột nhiên, có điều gì đó làm cậu chợt nhớ ra.

“Ðó có phải lý do em bị đưa ra ngoài này không? Tới Canyon?” cậu hỏi.

Erec quay lại và nhìn trực diện về phía trước, gương mặt trở lên nghiêm trang.

“Có thể do bà ấy,” anh nói, vẻ suy tư, “Có thể lắm.”

Thor băn khoăn về những điều mình đã làm để gây ra những kẻ thù địch. Cậu đã vô tình bước vào cung điện nơi cậu không hề biết gì về nó. Cậu chỉ muốn là thành viên của đội quân Legion. Cậu chỉ theo đuổi sự đam mê và mơ ước của mình, và cố gắng thực hiện để đạt được nó. Cậu không nghĩ làm như vậy lại gây ra sự đố kỵ và ghen ghét. Cậu quay cuồng trong những suy nghĩ, giống như một câu đố, mà lời giải đáp không được tìm ra.

Khi Thor còn mải mê với những suy tư, họ đã lên đến đỉnh một cái gò, và khi cảnh tưởng hiện ra trước mặt họ, tất cả những suy nghĩ khác đều bay biến. Hơi thở của Thor được bay xa—không chỉ bởi những cơn gió mạnh.

Trải dài trước mắt họ, xa ngút tầm mắt, là hẻm núi tử địa Canyon. Ðó là lần đầu tiên Thor được nhìn thấy nó, và cảnh tưởng làm cậu bị choáng ngợp, cậu đứng như mọc rễ ở đó, không nhúc nhích. Ðó là khung cảnh vĩ đại và hoành tráng nhất mà cậu từng thấy. Khe nứt sâu khổng lồ trên trái đất dường như trải dài bất tận, chỉ được bắc qua duy nhất bởi cây cầu hẹp và đơn lẻ với hàng dài quân lính bên trên. Cây cầu dường như kéo dài đến nơi tận cùng của trái đất.

Hẻm núi tử địa Canyon trở lên bừng sáng với màu xanh của những tán cây vươn cao vút xen lẫn với màu xanh lam từ ánh sáng hoàng hôn, và những tia sáng lấp lánh dội ngược lại từ các vách đá. Khi cậu lấy lại cảm giác, cậu bắt đầu bước đi tiếp cùng những người khác, càng lúc càng gần cây cầu, cho đến khi cậu có thể nhìn xuống bên dưới, những vách đá dựng ngược của hẻm Canyon, sâu hun hút, đến nỗi không biết là nó có đáy hay không hoặc giả như có thì chỉ là những đám mây bị bao phủ mà thành. Các tảng đá xếp trên những vách đá trông như đã trải qua hàng triệu năm rồi, được tạo thành hình dáng do những cơn bão quét qua hàng thế kỷ trước. Ðó là nơi nguyên sơ nhất mà cậu từng thấy. Cậu không biết trái đất này lại rộng lớn, hũng vĩ và sống động đến vậy.

 

Như thể cậu đã đến nơi khởi tạo vạn vật.

Thor cũng nghe thấy tiếng thở gấp của những người khác xung quanh mình.

Suy nghĩ về việc bốn người họ đi tuần tra hẻm núi tử địa Canyon dường như thật nực cười. Họ thật nhỏ bé so với cảnh tượng nơi này.

Khi họ đi tới cây cầu, những người lính đứng như tượng ở hai phía, đầy tập trung, làm thành lối đi cho cuộc tuần tra mới. Thor cảm thấy nhịp tim đập nhanh hơn.

“Tớ không biết làm thế nào để bốn người chúng ta có thể tuần tra được nơi này,” O’Connor nói.

Elden cười khẩy. “Có nhiều người tuần tra bên cạnh chúng ta. Chúng ta đơn thuần chỉ là bánh răng trong một cỗ máy.”

Khi họ bước qua cây cầu, âm thanh duy nhất có thể nghe thấy được là tiếng gió gào thét, tiếng bước chân cúa họ và con ngựa của Erec, đi dọc chiếc cầu. Tiếng guốc ngựa để lại những thanh âm rỗng và làm tăng thêm cảm giác yên tâm, điều có thật duy nhất Thor có thể bấu víu ở nơi đầy kỳ lạ như thế này.

Chẳng một ai trong số những lính gác chú ý đến sự hiện diện của Erec, chẳng nói một lời nào khi đứng gác. Họ phải đi qua hàng trăm người như vậy.

Thor không thể nào không chú ý mỗi bên họ, dọc hàng lan can, cứ cách nhau vài thước là những chiếc đầu của những kẻ xâm lược man rợ bị đinh đóng xiên qua. Một vài cái máu vẫn còn tươi và đang nhỏ giọt .

Thor nhìn đi chỗ khác, nó quá trần trụi. Cậu không biết mình có sẵn sàng cho điều này không. Cậu cố không tưởng tượng đến những cuộc trạm chán mà kết quả sẽ là những cái sọ người bị đóng đinh xiên qua đó, sự sống đã bị cướp mất và những điều đó đang chờ đợi cậu ở phía bên kia. cậu tự hỏi rằng họ liệu còn có thể quay trở về hay không. Mục đích của chuyến đi này là gì? Có phải là để trừ khử cậu?

Cậu nhìn qua mép cầu, thấy những vách đá sâu hun hút, và nghe thấy tiếng rít lên của một con chim ở phía xa; đó là âm thanh cậu chưa bao giờ nghe thấy trước kia. Cậu băn khoăn không biết đó là loại chim gì và băn khoăn về những thú vật kỳ dị khác lẩn khuất ở phía bên kia.

Nhưng những con vật đó không phải là mối bận tâm thực sự đối với cậu, thậm chí ngay cả những cái sọ bị đóng đinh xiên qua. Hơn bất kỳ điều gì, đó là cảm giác về nơi này. Cậu không thể nói rằng đó là sương mù, tiếng gió hú hay sự bao la của bầu trời rộng mở cũng như ánh sáng phản chiếu của mặt trời—mà là một điều gì đó về nơi này thật kỳ lạ, nó quấn lấy cậu và làm cậu kích động. Cậu cảm thấy một nguồn năng lượng ma thuật nặng nề đang bao vây họ. Cậu băn khoăn không biết đó có phải là sự bảo vệ của Thanh gươm hay không, hay thứ sức mạnh xa xưa nào khác. Cậu cảm thấy như thể mình không chỉ đi qua một vùng đất, mà còn đang vượt qua sự tồn tại của một thế giới khác.

Chỉ vài ngày trước, cậu còn là một cậu nhóc mục đồng chăn cừu trong một ngôi làng nhỏ. Lúc này hiện thực thật khó tin, lần đầu tiên trong đời, cậu trải qua cảm giác đi đêm, không được bảo vệ, ở phía bên kia hẻm núi Canyon.

Other books by this author