Free

Biến Hình

Text
Mark as finished
Font:Smaller АаLarger Aa

Chương Chín

Caitlin tỉnh dậy trong một màu đen đặc quánh. Cô cảm thấy lạnh, dây sắt ở cổ tay và mắt cá chân làm cô đau điếng. Cô nhận ra mình đã bị xích. Caitlin đứng lên. Cánh tay dang rộng, cố gắng di chuyển nhưng không sao thoát ra nổi. Ðôi chân cô cũng chịu chung số phận, tiếng lách cách phát ra khi cô gắng chuyển động. Cô cảm thấy lạnh, chiếc vòng ở cổ tay và mắt cá chân cứng đờ. Cô đang ở nơi quái quỷ nào vậy?

Caitlin mở to mắt, tim đập thình thịch, cố gắng cảm nhận nơi mình đang ở. Thật là lạnh. Cô vẫn còn mặc quần áo, nhưng chân trần, cô có thể cảm nhận được hơi lạnh tỏa ra bên dưới nền đá. Hơi lạnh chạy dọc sống lưng. Cô đang bị đính chặt vào tường; đúng hơn là bị xích vào một bức tường.

Cô nhìn chăm chú quanh phòng và cố gắng làm điều gì đó. Nhưng bóng tối bao trùm. Cô vừa lạnh vừa khát. Cô nuốt khan, thấy cổ họng mình khô khốc.

Cô giật tay thật mạnh, bằng tất cả sức lực mình có, mọi thứ vẫn không nhúc nhích. Cô hoàn toàn bị mắc kẹt.

Caitlin kêu lên cầu cứu sự giúp đỡ. Nhưng nỗ lực đầu tiên bất thành. Miệng cô khô khốc. Cô nuốt khan lần nữa.

"Cứu tôi với!” Cô gào lên, giọng yếu ớt. “CỨU TÔI VỚI!” Cô hét lên lần nữa, lần này thì âm lượng đã to hơn hẳn.

Không có động tĩnh gì. Cô lắng tai nghe, nhận thấy âm thanh sột soạt, yếu ớt ở đâu đó xung quanh. Nhưng từ đâu vậy?

Cô cố gắng nhớ lại. Lần cuối cùng cô đã ở đâu?

Cô nhớ mình đi về nhà. Căn hộ nơi cô ở. Cô nhíu mày, nhớ đến Mẹ cô. Cái chết của bà ấy. Cô cảm thấy vô cùng có lỗi, như thể đó là lỗi của mình. Cô cảm thấy hối hận. Cô ước mình là đứa con gái ngoan, ngay cả khi Mẹ không đối xử tốt với mình. Ngay cả khi Mẹ cô nói cô không phải là con gái bà. Ðó là sự thật ư? Hay đó chỉ là lời mẹ cô nói ra trong lúc giận dữ?

Rồi cô thấy có ba gã mặc đồ đen, sắc diện nhợt nhạt. Tiến lại chỗ cô. Rồi… cô thấy cảnh sát. Viên đạn. Làm sao chúng có thể chặn được viên đạn? Những gã đàn ông này là ai? Tại sao chúng lại dùng từ "loài người" nhỉ? Cô sẽ chỉ đơn thuần nghĩ rằng chúng mắc chứng hoang tưởng, nếu không thấy chúng làm cho viên đạn dừng lại, lơ lửng trên không trung.

Sau đó cô nghĩ đến con hẻm. Một cuộc truy đuổi.

Rồi…con hẻm. Ðuổi bắt.

Và rồi…là bóng tối mịt mùng.

Caitlin bỗng nghe thấy tiếng cọt kẹt của cánh cửa kim loại. Cô nheo mắt, khi thấy ánh sáng xuất hiện ở phía xa. Ðó là một ngọn đuốc. Có ai đó đang tiến về phía cô, tay cầm theo một ngọn đuốc.

Khi gã đến gần hơn, căn phòng bừng sáng. Cô thấy mình đang ở trong một phòng lớn, toàn bộ được chạm khắc từ đá, mang vẻ cổ kính.

Khi gã đàn ông đến gần, Caitlin có thể thấy rõ ngoại hình gã ta. Gã giơ ngọn đuốc lên gần khuôn mặt. Nhìn chằm chằm vào cô, như thể cô là loại sâu mọt.

Gã trông thật kỳ quái. Khuôn mặt méo mó, giống như một lão phù thủy già với dáng người hốc hác. Gã ta nhe nhởn, để lộ hàm răng chuột nhắt, xỉn vàng. Hơi thở hôi hám. Gã ta tiến lại gần và nhìn cô chằm chằm. Gã đưa một tay lên mặt cô, cô có thể nhìn thấy những cái móng tay ố vàng, cong và dài như những móng vuốt. Gã chậm dãi vuốt dọc má cô, không mạnh bạo tới mức chảy máu, nhưng đủ để cô thấy thô lỗ. Gã cười lớn.

Caitlin sợ hãi hỏi "Ông là ai?" "Tôi đang ở đâu?"

Gã ta chỉ cười một cách thô thiển hơn, như thể đang dò xét con mồi của mình. Gã ta nhìn chằm chằm vào cổ họng của cô rồi liếm môi.

Ngay sau đó, Caitlin nghe thấy những tiếng cửa sắt lách cách mở và nhiều ngọn đuốc khác đang đến gần mình.

"Hãy tránh xa cô ta ra!" Một giọng nói hét lên từ đằng xa. Gã đàn ông đứng trước Caitlin vội vàng lủi xuống, đứng cách xa vài thước. Vừa cúi đầu vừa lầm rầm chửi thề.

Một đám người mang theo đuốc đến gần cô, khi họ lại gần, cô nhìn thấy người dẫn đầu. Chính là gã đàn ông đã săn đuổi cô trong con hẻm.

Gã nhìn cô, nở nụ cười băng giá. Không phủ nhận gã trẻ hơn tuổi và rất đẹp trai, nhưng lại đáng sợ như quỷ dữ. Ðôi mắt đen huyền mở to, nhìn cô chằm chằm.

Gã ta được năm người đàn ông khác bảo vệ hai bên, tất cả đều mặc đồ đen nhưng không cao lớn và đẹp như gã. Ngoài ra còn có hai phụ nữ cùng đi, họ nhìn cô với vẻ lạnh lùng.

"Thứ lỗi cho gã đầy tớ của chúng ta," gã đàn ông lạnh lùng nói, giọng thâm trầm, đi ngay vào vấn đề.

"Ông là ai?" Caitlin hỏi. "Tại sao tôi lại ở đây?"

"Hãy tha thứ cho tình trạng khắc nghiệt này”, gã đàn ông vừa nói vừa vuốt dọc sợi xích sắt dày cộp đang ghì cô vào tường. "Chúng ta sẽ sẵn lòng để cô đi," gã nói, "nếu cô trả lời một vài câu hỏi sau".

Cô nhìn lại, không biết phải nói gì.

"Ta sẽ bắt đầu luôn. Ta là Kyle. Phó soái của lãnh giới Blacktide”, gã dừng lại. "Ðến lượt cô".

“Tôi không biết ông muốn gì ở tôi", Caitlin trả lời.

"Hãy bắt đầu với lãnh giới của cô. Cô thuộc lãnh giới nào?"

Caitlin nghĩ nát óc, cố nghĩ xem liệu có phải mình bị mất trí nhớ hay không. Có phải là cô đang tưởng tượng ra tất cả những điều này? Cô nghĩ rằng mình đang ngập chìm trong một giấc mơ nào đó. Nhưng xích sắt lạnh lẽo trên cổ tay và mắt cá chân khiến cô quay về với hiện thực, cô biết không phải mình đang tưởng tượng. Cô chẳng biết nói gì với người đàn ông này. Gã ta đang nói về cái quái gì vậy nhỉ? Lãnh giới? Như trong ... ma cà rồng?

"Tôi không thuộc về lãnh giới nào", cô nói.

Gã ta nhìn chằm chằm vào cô một lúc lâu, sau đó chậm rãi lắc đầu.

"Tùy cô thôi. Bọn ta đã từng trừng trị nhiều ma cà rồng bất hảo rồi. Giống nhau cả thôi. Chúng đến để thử thách bọn ta. Dò xét xem lãnh thổ của chúng ta vững chãi đến đâu, để sau đó tính nước dài hơi nhằm hất cẳng chúng ta ra khỏi lãnh thổ của mình.

"Nhưng cô thấy đấy, chúng không bao giờ làm được điều đó. Chúng ta là những kẻ lâu đời và hùng mạnh nhất vùng đất này. Không ai được phép giết người ở đây rồi bỏ đi.

"Vì vậy, ta hỏi lại: Kẻ nào đã đưa cô đến đây? Chúng lên kế hoạch xâm chiếm từ khi nào?”

Lãnh thổ? Xâm chiếm? Caitlin không hiểu mình có đang mơ hay không. Có thể cô đã bị chuốc thuốc mê. Có lẽ Jonah đã cho cô uống thứ gì đó. Nhưng cô không uống. Cô chưa bao giờ dùng chất kích thích. Cô không mơ. Ðiều này là thực. Một sự thực phũ phàng. Thật là khủng khiếp.

Có thể chúng giống như một nhóm những kẻ điên rồ, hay như một số giáo phái kỳ lạ hoặc một xã hội nào đó hoàn toàn ảo tưởng. Nhưng sau tất cả những gì đã xảy ra trong bốn tám giờ qua, cô thực sự thấy mình cần suy nghĩ lại. Sức mạnh của cô. Hành vi của cô. Cách cô cảm nhận cơ thể mình thay đổi. Ma cà rồng là có thật? Cô là người trong số chúng? Phải chăng cô chỉ tình cờ xa sẩy vào cuộc chiến giữa các ma cà rồng? Số mệnh thật khéo sắp đặt.

Caitlin nhìn lại gã ta, cố gắng suy nghĩ. Cô đã giết hại ai đó rồi sao? Người đó là ai? Cô không thể nhớ, nhưng cô có cảm giác kinh hãi, rằng những gì gã ta nói là sự thật. Rằng cô đã sát hại một ai đó. Ðiều đó dấy lên trong cô cảm giác kinh khủng hơn bất cứ điều gì. Cô cảm thấy lòng thương xót và sự hối hận dâng lên trong lòng. Nếu sự thực cô là kẻ giết người. Chắc cô không muốn sống nữa.

Cô quay lại nhìn gã ta.

Cuối cùng cô nói "Không ai đưa tôi tới đây". "Tôi không nhớ chính xác những gì mình đã làm. Nhưng nếu có làm bất cứ điều gì, thì chỉ có một mình tôi. Tôi thực sự không hiểu nổi tại sao mình làm thế. Tôi thấy hối lỗi vì những hành động của mình", cô nói, "Tôi không cố ý làm vậy".

Kyle quay lại nhìn những người khác. Họ cũng nhìn đáp trả. Gã lắc đầu rồi quay lại nhìn cô. Cái nhìn lạnh lẽo và sắt đá.

"Cô đang biến ta thành một kẻ ngốc. Ta thấy cả. Ðừng tỏ vẻ ranh ma như vậy”.

Kyle ra hiệu cho cấp dưới, chúng vội vã tháo những sợi xích quanh người cô. Cô thấy cánh tay buông lơi và cảm giác nhẹ nhõm khi máu đã lưu thông tới cổ tay mình. Tiếp đến chúng tháo xích ở mắt cá chân. Trong số bốn cái xích đó, mỗi bên hai cái, có một cái xiết chặt vào cánh tay và bả vai cô.

Kyle nói "Nếu cô không trả lời ta", "Cô sẽ phải trả lời trước Hội đồng. Hãy nhớ, cô đã lựa chọn thế này. Họ sẽ không nhân nhượng với cô, như ta đã làm đâu".

Khi họ dẫn cô đi, Kyle nói thêm, "Không nhầm thì cô sẽ bị giết bằng một trong hai cách. Nhưng cách của tôi làm luôn nhanh chóng và không gây đau đớn. Bây giờ cô sẽ phải nếm mùi đau khổ".

Caitlin cố gắng kháng cự khi chúng lôi cô về phía trước. Nhưng vô ích. Chúng đã dẫn cô đến nơi nào đó, Giờ đây cô không còn quyền tự định đoạt số phận.

Và cô cầu nguyện.

*

Khi chúng mở cánh cửa làm bằng gỗ sồi ra, Caitlin không tin nổi vào mắt mình. Một căn phòng quá rộng lớn, được tạo hình thành một vòng tròn lớn, điểm trang với hàng dài những cột đá cao đến trăm thước. Căn phòng được thắp sáng bằng hàng trăm ngọn đuốc đặt khắp nơi. Nó trông giống như đền thờ các vị thần thời cổ đại. Dáng vẻ rất cổ kính.

Khi bọn chúng dẫn vào, điều tiếp theo cô nhận thấy là sự huyên náo. Thanh âm của một đám đông gồm nhiều người. Cô nhìn quanh và thấy hàng trăm, nếu không thì phải hàng ngàn những người đàn ông và phụ nữ mặc đồ đen, tất cả đi nhanh về căn phòng. Kỳ lạ là tất cả bọn đều di chuyển rất nhanh và tùy tiện, không giống như cách con người thường làm.

Cô nghe thấy những thanh âm sột soạt và nhìn lên. Hàng chục người nhảy nhót hoặc bay qua bay lại giữa căn phòng, đi từ sàn lên đến trần nhà, từ trần đến ban công, từ cột tới mép tường. Ðó là thứ thanh âm rít lên đầy chói tai mà cô đã từng nghe. Như thể khi cô bước vào hang ổ chật kín lũ dơi vậy.

Cô nhìn quanh và thực sự sốc. Ma cà rồng là có thật. Phải chăng cô là một trong số bọn chúng?

Chúng dẫn cô đi đến giữa căn phòng, tiếng xích lách cách, đôi chân trần bước trên đá lạnh toát. Cô đã được đưa đến điểm giữa căn phòng, nơi được đánh dấu bằng một vòng tròn lát đá lớn.

Khi cô tiến đến trung tâm, tiếng ồn ào dần lắng xuống. Mọi hoạt động ngưng dần. Hàng trăm ma cà rồng đã yên vị trong một không gian rộng lớn, một hội trường đá khổng lồ thiết kế kiểu bậc dốc trước mặt cô. Có vẻ như cuộc họp hội đồng có tính chất nghiêm trọng, như những hình ảnh cô đã nhìn thấy trong các cuộc họp liên minh hợp nhất, nhưng thay vì hàng trăm chính trị gia là hàng trăm ma cà rồng, tất cả chiếu tia nhìn vào cô. Trật tự và kỷ luật của chúng thật ấn tượng. Chỉ ít phút, tất cả chúng đều ngồi yên vị. Căn phòng im phăng phắc.

 

Khi cô đứng ở chính giữa căn phòng, được mấy kẻ tùy tùng canh giữ, Kyle bước sang bên, khoanh tay và cúi đầu đầy tôn kính.

Trước mặt là hội đồng đang ngồi trên chiếc ghế đá rộng lớn. Trông giống như một ngai vàng. Cô nhìn lên; ngồi đó là một ma ca rồng già hơn hết thảy những kẻ khác. Có thể nói đó là người cao tuổi nhất. Có điều gì đó lạ lùng trong đôi mắt xanh đầy lạnh lẽo của ông ta. Ðôi mắt đó nhìn cô chằm chằm, như thể cô đã bị nhìn như vậy cả vạn năm rồi. Cô ghét cảm giác bị chiếu tướng bởi đôi mắt đó. Một đôi mắt đầy hắc ám.

"Vậy" gã cất giọng, âm thanh thâm trầm, rung chuyển. "Ðây là một trong những kẻ xâm phạm lãnh thổ của chúng ta", ông ta nói. Giọng đanh lại và đầy lạnh lẽo. Thanh âm vang vọng khắp căn phòng lớn.

"Ai là thủ lĩnh trong lãnh giới của cô?" ông ta hỏi.

Caitlin nhìn thẳng vào ông ta, nghĩ trong đầu câu trả lời. Cô thực sự không biết phải nói gì.

"Tôi không có thủ lĩnh", cô nói. "Và cũng không thuộc về lãnh giới nào. Chỉ có một mình tôi”.

"Cô có biết sự trừng phạt cho việc xâm phạm lãnh thổ của bọn ta là gì không?" ông ta nói, cười nhếch mép. "Nếu có điều gì tồi tệ hơn sự bất tử", ông ta tiếp tục "thì đó chính là sự bất tử trong đau đớn".

Ông ta nhìn cô chằm chằm.

"Ðây là cơ hội cuối cùng cho cô," ông ta nói.

Cô nhìn lại, chẳng biết nói gì. Phía xa tầm mắt, cô đảo mắt một lượt khắp căn phòng để tìm lối ra, tự hỏi liệu có cách nào thoát được ra ngoài. Cô vẫn chưa thấy.

"Chiều theo sự ngoan cố của cô” ông ta nói và khẽ gật đầu.

Cánh cửa phía cạnh phòng mở ra, xuất hiện một ma cà rồng với bộ dạng xiềng xích, bị kéo lê bởi hai gã đầy tớ. Nạn nhân được kéo vào giữa vòng tròn trung tâm, đúng nơi Caitlin đứng. Cô nhìn kinh hãi, không biết liệu chuyện gì sắp xảy ra.

"Ma cà rồng này đã phá vỡ quy tắc giao phối", gã thủ lĩnh nói. "Không vi phạm trầm trọng như cô. Nhưng vẫn phải nhận sự trừng phạt".

Lão thủ lĩnh lại gật đầu, một gã đầy tớ bước về phía trước với một lọ nhỏ chứa chất lỏng. Người này đưa tay và vẩy chất lỏng lên ma cà rồng đang bị xích.

Tên ma cà rồng đang bị xích thét lên đau đớn. Ngay lập tức Caitlin thấy các bong bóng nổi khắp vùng cánh tay gã như thể vừa bị bỏng. Tiếng la hét thật kinh khủng khiếp.

"Ðây không phải là nước thánh", lão thủ lĩnh nói và nhìn xuống Caitlin, "nhưng là thứ nước đặc biệt. Lấy từ tòa thánh Vatican. Ta đảm bảo với cô nó sẽ đốt cháy bất cứ da thịt nào và sự đau đớn sẽ rất kinh khủng. Kinh khủng hơn cả axít".

Lão nhìn Caitlin không chớp mắt. Căn phòng hoàn toàn tĩnh lặng.

"Cho chúng ta biết cô từ đâu đến và cô sẽ thoát khỏi một cái chết khủng khiếp”.

Caitlin nuốt khan đầy khó nhọc, không muốn thấy những vết rộp bong bóng trên người mình. Trông thật khủng khiếp. Tuy vậy, nếu cô không thực sự là một ma cà rồng, thứ nước ấy sẽ vô hại với cô. Nhưng đây không phải là phép thử nghiệm mà cô muốn thực hiện.

Một lần nữa cô lại giựt phăng xích, nhưng chẳng có gì biến chuyển.

Tim cô đập liên hồi và những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán. Cô có thể nói gì với ông ta đây?

Lão ta nhìn cô chằm chằm, giọng điệu phán xét.

"Cô quả là dũng cảm. Ta ngưỡng mộ lòng trung thành của cô với lãnh giới của mình. Nhưng thời gian của cô đã đến".

Gã gật đầu, và cô nghe thấy tiếng lách cách của sợi xích. Cô nhìn qua thấy hai người đầy tớ đang nhấc một cái vạc lớn. Mỗi lần chúng nâng nó lên vài thước. Khi chiếc vạc đã cao hơn mặt đất tầm mười năm thước, chúng chỉnh nó xoay sang bên với mục đích đổ trực tiếp lên đầu cô.

"Chỉ có chút nước thánh vẩy lên người gã ma cà rồng đó", lão già thủ lĩnh nói. "Nhưng ở trên đầu cô là rất nhiều. Khi thứ nước ấy dội lên người, cô sẽ cảm nhận được cơn đau đớn khủng khiếp nhất. Một cơn đau sẽ đeo bám cô cả đời. Nhưng cô vẫn sẽ sống, trong bất động, và nỗi vô vọng. Hãy nhớ rằng, chính cô đã lựa chọn điều này".

Khi ông ta gật đầu, Caitlin thấy tim đập thình thịch, nhanh gấp mười lần bình thường. Những gã đầy tớ đứng cạnh móc sợi xích của cô vào một tảng đá, vội vã chạy xa cô hết mức có thể.

Caitlin nhìn lên, thấy cái vạc bắt đầu nghiêng dần, chất lỏng trong đó xối xả tuôn ra. Cô lặng người nhắm mắt lại.

Cầu Chúa. Xin Người cứu giúp con!

"Không!" Cô hét lên, tiếng thét của cô vang khắp căn phòng.

Và rồi cô đắm chìm trong đó.

Chương Mười

Nước bao phủ toàn bộ cơ thể, một cảm giác khó thở, rồi cô mở mắt. Trong tích tắc, toàn bộ mái tóc, cơ thể và quần áo của cô đã ướt đẫm hoàn toàn, Caitlin chớp mắt. Chuẩn bị cơn đau tột cùng.

Nhưng chẳng có gì xảy ra.

Cô chớp mắt, rồi nhìn lên cái vạc, tự hỏi liệu nó đã sạch trơn nước chưa. Không còn một giọt nước. Cô nhìn xuống và thấy người ướt đẫm. Nhưng cô vẫn hoàn toàn khỏe mạnh. Không hề thấy đau đớn.

Lão già thủ lĩnh, vẻ mặt dị thường, đứng bật dậy tại chỗ, thái độ sững sờ. Rõ ràng ông ta đang rất sốc. Kyle cũng vậy, gã quay lại nhìn, miệng há hốc vì kinh ngạc. Toàn bộ hội đồng, hàng trăm ma cà rồng, tất cả đều đứng lên, hơi thở hổn hển lan tỏa khắp căn phòng.

Caitlin biết rằng đây không phải là kết cục chúng mong đợi. Tất cả đều chết lặng.

Bằng cách nào đó, nước thánh của chúng không làm hại được cô. Có lẽ, rốt cuộc, cô không phải là một ma cà rồng?

Caitlin đã nhìn thấy cơ hội.

Trong khi bọn chúng đang sững người vì quá bất ngờ, cô triệu hồi sức mạnh và sau một cú gồng mình, những sợi xích bị giật tung khỏi người cô. Rồi, cô chạy thục mạng theo hướng cửa phụ. Cô cầu nguyện sẽ có đường thoát ở đâu đó.

Cô đã vượt qua được nửa gian phòng trước khi bọn chúng kịp trấn tĩnh và phản ứng.

"Bắt lấy cô ta!" cuối cùng cô cũng nghe thấy tiếng lão thủ lĩnh hét lên.

Và sau đó, tiếng rào rào của hàng trăm gã ma cà rồng đổ về phía cô. Thanh âm vang qua các bức tượng, bao trùm khắp nơi, và cô nhận ra chúng không chỉ chạy về phía cô, chúng còn nhảy xuống từ trần nhà, nhảy vụt ra từ các ban công, cánh tay dang rộng, lao vụt về phía cô. Chúng lao rất nhanh, giống như loại kền kền đang xà xuống để vồ mồi, cô tăng tốc gấp hai lần, dùng hết sức bình sinh để chạy.

Cô chạy dò dẫm trong bóng tối, lần theo ánh sáng của những ngọn đuốc, và chạy vòng ngược lên hướng rẽ trong phòng; cuối cùng, ở phía xa, cô thấy có cánh cửa đang mở. Tia sáng le lói từ phía ngoài chiếu vào. Ðúng lối ra rồi. Kết cục sẽ thật hoàn hảo, nếu không có kẻ đang đứng đó, gã ma cà rồng cuối cùng.

Ðứng ngay trước cửa, chặn đường cô, là một tên ma cà rồng to lớn, dáng vẻ sừng sững trong bộ trang phục đen kín người. Hắn trông trẻ hơn đồng bọn của mình, chắc chỉ tầm hai mươi, thân hình rắn rỏi, đẹp đẽ. Ngay cả khi cấp bách, trong cơn hiểm nguy rình rập, Caitlin vẫn nhận thấy điểm cuốn hút chết người của hắn. Tuy nhiên, hắn đang là rào cản trên đường cô thoát thân.

Cô có thể vượt mặt những gã khác, nhưng cô không thể vượt qua kẻ đứng trước mặt mà không phải đối đầu hắn. Hắn mở cửa rộng hơn, như thể giúp cô tháo chạy. Phải chăng gã đang chơi trò tâm lý? Cô nhìn xuống và thấy một ngọn giáo trong tay hắn.

Khi cô chạy đến sát người hắn, hắn giơ ngọn giáo lên và chĩa vào người cô. Giờ đây chỉ còn cách vài thước nữa là đến ngưỡng cửa, cô không dừng lại được. Bọn chúng đang theo sát cô, và nếu cô chậm trễ trong tích tắc, mọi thứ sẽ chấm dứt với cô. Vì vậy, cô hướng thẳng về phía gã ta, mắt nhắm lại, cố gắng tăng tốc lao qua mũi giáo đang nhắm thẳng về phía mình, ít ra nếu chạy nhanh sẽ tránh kịp.

Khi mở mắt ra, cô thấy hắn phóng ngọn giáo, theo phản xạ cô cúi người xuống.

Nhưng hắn nhắm hướng quá cao. Cô nghểnh cổ trở lại, và nhận ra rốt cuộc, hắn không ngắm mũi giáo về phía mình, mà hướng về kẻ đang xà xuống người cô. Mũi giáo bạc đâm xuyên qua cổ họng con ma cà rồng đó, một tiếng rít ghê rợn vang vọng căn phòng, sinh vật đó ngã nhào xuống đất.

Caitlin nhìn chằm chằm vào tên cà rồng mới, vẻ kinh ngạc. Hắn vừa cứu mạng cô. Tại sao?

"Chạy đi!" Hắn gào lên.

Cô tăng tốc và chạy vụt ngay qua cánh cửa đang mở.

Khi cô ngoái lại, hắn cũng kịp thời xoay người chạy ra, dùng tất cả sức mạnh đóng sầm cửa lại. Cánh cửa đóng chặt phía sau họ. Tên ma cà rồng đó nhanh chóng với tay, cài một thanh kim loại lớn chặn ngang cửa. Rồi hắn lùi vài bước, đứng kế bên cô, nhìn cánh cửa đã đóng.

Cô không thể không chú ý đến anh ta, quan sát những đường nét trên cằm anh ta, mái tóc và đôi mắt màu nâu. Anh ta đã cứu cô. Vì lý do gì?

Nhưng anh ta không quay lại nhìn cô, mà đang chăm chú nhìn cánh cửa, nỗi sợ hãi hiển hiện trong mắt. Cũng đúng thôi. Ngay khi anh ta vừa đóng sập cánh cửa lại thì một cơ thể bị quăng vào cánh cửa. Cánh cửa này dày hơn sáu thước, làm bằng thép nguyên chất và những chấn song còn dày hơn thế. Trông vẻ không ăn nhập lắm. Các thân thể lũ ma cà rồng cứ liên tục va đập ở phía bên kia cánh cửa, làm cho cánh cửa gần như sắp sập. Chỉ còn tích tắc nữa thôi là cánh cửa đổ sập xuống.

"Ði thôi!" anh ta gào lên, trước khi cô kịp phản ứng, anh ta đã nắm lấy tay và kéo đi. Anh ta kéo cô chạy thật nhanh, hơn mức bản thân cô có thể, trong chốc lát họ chạy qua một dãy hành lang, hết cái này đến cái khác. Thứ duy nhất họ nhìn thấy là những ngọn đuốc le lói. Nếu hành động đơn độc thì cô chắc không bao giờ có thể thoát khỏi nơi này.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Caitlin thở không ra hơi, vừa chạy, vừa hỏi. “Chúng ta đi đâu–”

"Lối này!" anh ta hét lên, kéo giật cô chạy sang một hướng khác. Ở đằng sau họ, Caitlin nghe thấy tiếng rầm rập, tiếp theo là âm thanh của đám đông truy đuổi phía sau.

Họ chạy đến cầu thang đá hình tròn, uốn lượn chạy dọc theo bức tường. Anh ta kéo cô chạy thục mạng, trước khi cô kịp nhận ra mình đi đâu, họ đã chạy tới cầu thang xoắn ốc, cứ bước ba bậc một. Họ đang tăng tốc nhanh chóng.

Khi họ lên trên đỉnh, chặn trước mặt họ là một bức tường, ở trên là trần đá. Cô nhận ra không có lối thoát nào khác. Một ngõ cụt. Anh ta dẫn đường đi đâu vậy?

Anh ta cũng tỏ ra bối rối xen lẫn vẻ tức giận. Nhưng dường như kịp trấn tĩnh. Anh ta lùi lại vài bước rồi bắt đầu lao người, đâm bổ lên trần nhà. Thật không thể tin được. Với sức mạnh siêu phàm, anh ta đã tạo được một lỗ thủng xuyên qua trần nhà. Ðất đá bay lả tả, ánh sáng xuyên vào. Thực ra, đó là ánh đèn điện. Họ đang ở đâu đây?

“Ði nào!" Anh ta giục.

Anh ta với tay nắm lấy tay cô, kéo cô xuyên qua trần nhà, vào một căn phòng sáng rực ánh đèn.

Cô nhìn quanh. Dường như họ đang ở trong một tòa án. Hoặc một bảo tàng. Ðó là một tòa nhà lớn với cấu trúc đẹp đẽ. Các sàn đều được lát đá cẩm thạch, căn phòng được xây toàn bộ bằng đá với những cột trụ tròn. Trông nó giống như tòa nhà chính phủ.

"Chúng ta đang ở đâu?" Cô hỏi.

Anh ta nắm lấy tay cô, rồi chạy thật nhanh, kéo cô qua phòng nhanh như điện xẹt. Anh ta xông tới bộ cửa bằng thép khổng lồ. Anh ta rời cổ tay cô và lao đến chỗ bộ cửa, dùng hết sức đẩy vai thật mạnh, cánh cửa bật tung ra.

Cô chạy sát theo sau, lần này bọn chúng đuổi theo rất nhanh. Cô nghe thấy tiếng bước chân chạy rầm rập trên sàn đá, và biết rằng,bọn chúng đã ở rất gần.

Cuối cùng, họ đã thoát ra ngoài, cái giá buốt của không khí lạnh vào ban đêm bao trùm lấy khuôn mặt cô. Cô thấy thật nhẹ nhõm khi thoát khỏi chốn lao tù dưới lòng đất đó.

Cô cố lấy lại bộ dạng. Chắc chắn họ đang ở New York. Nhưng ở chỗ nào? Khung cảnh quen thuộc xung quanh làm cô có cảm giác ngờ ngợ. Cô nhìn thấy đường phố, nhìn thấy chiếc xe chở khách. Cô quay sang để nhìn lại thì nhận ra công trình kiến trúc nơi họ vừa thoát khỏi. Chính là hội trường thành phố. Lãnh địa của bọn chúng ngay ở bên dưới Hội trường thành phố.

Họ chạy xuống các bậc thang, băng qua sân, rồi chạy hướng xuống phố. Họ chạy chưa được bao xa thì tiếng động của những cánh cửa được mở ra, vang lên ngay phía sau, đám đông ma cà rồng lại xuất hiện.

Họ lao ngay đến cánh cổng sắt lớn. Khi tiến lại gần, họ bất chợt gặp hai nhân viên an ninh đang đứng gác, quay người nhìn về phía họ. Hai nhân viên an ninh trợn tròn mắt vì sửng sốt, và với tay lên khẩu súng đeo bên hông.

 

"Cấm động đậy!" nhân viên an ninh hét lên.

Trước khi bọn họ kịp có động thái tiếp theo, anh nắm tay cô thật chặt, dùng hết sức mình bật nhảy lên trên. Cô thấy mình bay lên không trung, họ nhảy lên cao mười thước, rồi hai mươi thước, bay qua hẳn cánh cổng kim loại và tiếp đất ở phía ngoài cánh cửa một cách nhẹ nhàng.

Họ tiếp đất và tiếp tục chạy. Cô nhìn người bảo hộ trong nỗi sửng sốt, tự hỏi làm sao anh ta có sức mạnh siêu phàm đến vậy và còn quan tâm đến cô nữa. Rồi tự dưng bỗng thấy yên tâm khi ở bên anh ta.

Trước khi kịp nghĩ thêm điều gì, bỗng có tiếng đổ sầm của kim loại phía sau, tiếp theo đó là tiếng súng nổ. Bọn ma ca rồng đã phá đổ cửa, hạ gục hai viên cảnh sát. Bọn chúng rượt theo ngay sát. Cả hai chạy không ngừng nghỉ nhưng vẫn không sao thoát được những cái đuôi đeo bám. Bọn chúng luôn theo sát nhanh chóng.

Anh ta bỗng nắm lấy tay cô và rẽ sang một góc phố, rồi tiếp tục chạy dọc lề phố. Phía cuối con phố lại là một bức tường.

“Ðường cùng rồi!" cô sợ hãi hét lên. Anh ta vẫn kéo tay cô tiếp tục chạy.

Anh ta lao tới góc phố, cúi thấp người, chỉ bằng một ngón tay duy nhất, anh ta giật mạnh tấm nắp cống bằng sắt lớn lên.

Cô quay đầu lại, nhìn thấy đám đông ma cà rồng chạy về phía họ, cách chưa đầy hai mươi thước.

"Nhanh lên!" anh ta giục, trước khi cô kịp phản ứng, anh ta đã túm lấy cô rồi đẩy xuống miệng cống.

Cô nắm lấy cái thang; khi nhìn lên, thấy anh ta đứng bật dậy, tư thế phòng thủ, trên tay cầm lắp cống sắt như một chiếc khiên bảo vệ.

Anh ta đang bị đám đông tấn công. Anh ta điên dại vung tay, cô nghe thấy tiếng một tên ma cà rồng, bị hạ gục bởi tấm lắp cống nặng nề. Anh ta cố chui xuống miệng cống cùng cô, nhưng không thể được. Anh ta đã bị bao vây.

Chắc cô phải leo lên để giúp anh ta, bỗng nhiên, một tên trong đám ma ca rồng tách khỏi nhóm và lao vụt về phía miệng cống. Gã đã phát hiện ra Caitlin, miệng rít lên tức tối, lao về phía cô.

Cô tụt xuống thang, định tụt xuống hai bậc mỗi bước, nhưng không kịp. Gã áp sát trên đầu, cả hai cùng rơi xuống.

Cô thấy mình rơi tự do, chuẩn bị tâm lý cho cú tiếp đất. May mắn thay, cả hai rơi ngay xuống nước.

Khi gượng dậy, cô thấy thứ nước cống dơ dáy, bẩn thỉu ngập đến thắt lưng mình.

Cô chưa kịp định thần thì gã ma cà rồng đã rơi tõm xuống ngay cạnh cô. Ngay tức thì, gã bật người lên, vung tay quạt một cú đấm vào mặt cô, khiến cô bay xa vài thước.

Người cô ngập trong nước, ngước lên thấy gã ta nhảy đến, nhắm thẳng vào cổ họng cô, trong tích tắc, cô lăn người tránh được rồi bật dậy. Gã ta nhanh như cắt, nhưng cô cũng không hề kém cạnh.

Gã đưa tay vuốt mặt; rồi tung người, cuộn thành vòng tròn lao đến trong cơn giận dữ. Hắn vươn cánh tay phải móc thẳng vào mặt cô. Cô nhanh nhẹn lắc người và né được đòn của gã, gió cuồn cuộn theo thế đánh, sượt qua cằm cô. Gã đánh trúng bức tường đá với sức mạnh khủng khiếp.

Caitlin giờ đây cảm thấy cơn điên loạn trong người phát tác. Sự cuồng nộ đang bốc hỏa, máu nóng chảy rần rật trong tĩnh mạch. Cô lao đến khi gã chưa kịp định thần sau cú đánh, rồi bay người lên, tung một cú xông phi cực mạnh, găm thẳng vào bụng gã. Gã quỵ xuống.

Cô tóm lấy gã và ném thẳng vào bức tường, đầu gã lao thẳng về phía tường đá. Cô thấy hài lòng với bản thân, cho rằng đã kết liễu được gã.

Nhưng cô bỗng hoảng hồn khi thấy mặt đau rát, chợt nhận ra mình vừa bị ăn một cú vả trái tay. Con ma ca rồng này hồi sức quá nhanh—nhanh hơn cô tưởng tượng. Cô đã đánh giá hắn quá thấp.

Bàn tay gã đã tóm được cổ họng của cô. Gã khỏe hơn cô gấp bội với thứ sức mạnh ngàn xưa tiềm tàng trong người. Bàn tay gã dính chặt và lạnh lẽo. Cô gắng sức chống cự, nhưng vô nghĩa. Cô quỵ một chân xuống, gã vẫn tiếp tục bóp mạnh cổ cô. Trước khi cô kịp cảm nhận, gã đã dúi mạnh đầu cô sấp xuống mặt nước. Vào những giây cuối cùng, cô gắng sức la lên: "Cứu!”

Ngay sau đó, đầu cô ngập xuống nước cống.

*

Caitlin cảm thấy bị ngạt thở dưới nước, dòng nước vẫn tuôn xối xả, và một ai đó cũng vừa nhảy xuống mặt nước. Cô mất oxy nhanh chóng, không còn sức kháng cự.

Caitlin cảm thấy một cánh tay rắn chắc đỡ phía dưới người mình, rồi cơ thể cô được nhấc lên khỏi mặt nước.

Cô bật dậy, thở hổn hển không ra hơi, rồi hít lấy hít để như chưa từng được hít thở bao giờ. Hơi thở phập phồng.

“Cô ổn chứ?” anh ta hỏi, tay vẫn giữ vai cô.

Cô gật đầu. Ðó là tất cả những gì cô có thể làm được. Cô nhìn sang và nhận thấy kẻ tấn công mình nằm đó, người nổi trên mặt nước.Máu từ cổ chảy ra. Gã ta đã chết.

Cô ngước lên nhìn người đã cứu mình, đôi mắt nâu của anh nhìn xuống cô. Một lần nữa anh ta lại cứu cô. "Chúng ta phải đi ngay", anh ta nói, nắm lấy tay cô lội qua dòng nước đang ngập đến thắt lưng, “miệng cống đó không chịu được lâu đâu”.

Như để minh chứng lời nói của anh ta, nước ở cửa cống bỗng tuôn ra xối xả.

Họ chạy qua các đường hầm và nghe thấy những âm thanh bì bõm phía sau.

Họ rẽ gấp và mực nước dưới chân đã rút xuống mắt cá. Giờ thì có thể chạy hết tốc lực.

Họ chạy vào một khu hầm khác và nhận thấy đang ở trong hạ tầng chính của Thành phố New York. Có hàng loạt ống dẫn hơi ở đây, hơi nước tụ thành những đám mây lớn. Sức nóng khiến người ta không thể chịu đựng được.

Anh ta dẫn cô đi tới một đường hầm khác, đột nhiên xốc người cô đặt lên lưng, choàng tay cô qua ngực, rồi trèo lên thang, đu lên ba bậc thang mỗi lần. Họ lên cao dần, và khi lên trên đỉnh, anh ta vung tay đẩy mạnh lắp cống, khiến nó văng ra ngoài.

Họ đã lên đến mặt đất, đứng trên đường phố New York. Cô không biết nơi này là đâu.

Ôm chặt vào!” anh ta nói. Cô quàng chặt tay quanh ngực anh ta, đan hai tay mình vào nhau. Anh ta chạy, và chạy, rồi tăng tốc. Tốc độ vượt xa những gì cô từng trải nghiệm. Cô nhớ có lần cưỡi mô tô, cũng lâu rồi, cảm giác gió quất mạnh vào mái tóc mình khi đạt tốc độ 60 km/h. Bây giờ cảm giác giống hệt vậy. Nhưng nhanh hơn nhiều.

Họ chắc đang chạy với tốc độ 80 km/h, rồi 100, 120…cứ thế tăng lên hơn nữa. Các tòa nhà, con người, xe cộ—tất cả dường như nhòe đi. Trước khi kịp trấn tĩnh, họ đã rời khỏi mặt đất.

Họ đang bay trên không. Anh ta giang rộng đôi cánh màu đen của mình, sải cánh rộng lớn, vỗ chầm chậm bên người cô. Họ bay lên, trên xe cộ và con người. Cô nhìn xuống và thấy rằng họ đã bay tới tới phố 14, chỉ vài giây sau đã là phố 34. Rồi trong tích tắc họ đã ở ngay phía trên Công viên Central Park. Ðiều đó làm cô nghẹt thở.

Anh ta ngoái đầu nhìn lại phía sau, cô cũng vậy. Cô hầu như không thấy gì, chỉ thấy gió quất vào mắt mình, nhưng đủ để cô nhận ra không có ai, không sinh vật nào, bám theo họ.

Anh ta giảm tốc độ, hạ thấp độ cao. Bây giờ họ bay ngay trên những rặng cây. Khung cảnh tuyệt vời. Cô chưa từng chiêm ngưỡng Công viên Central Park theo cách này, con đường bừng sáng, những ngọn cây ngay bên dưới cô. Cô cảm tưởng mình có thể với tay ra và chạm vào chúng. Chưa lúc nào cô thấy khung cảnh đẹp như bây giờ.

Cô siết chặt tay quanh ngực anh ta, cảm nhận hơi ấm từ người anh ta. Một cảm giác an toàn. Những thứ siêu thực cũng trở nên thật bình thường khi ở trong cánh tay anh ta. Cô muốn bay như này mãi. Cô nhắm mắt lại và cảm nhận những cơn gió nhẹ vuốt ve khuôn mặt mình, cô cầu nguyện rằng đêm nay sẽ không bao giờ kết thúc.

Other books by this author